"Điện thoại tự gửi tin..." Ôn Văn có chút coi trọng, chuyện này nghe có vẻ thú vị rồi.

"Chính vì thỉnh thoảng chú ý tới tin nhắn kia nên tôi mới ý thức được chuyện này có liên quan với tin nhắn.

"Vì thế tôi bắt đầu điều tra nơi gửi tin, kết quả phát hiện tất cả những người đã gửi tin nhắn này, không phải chỉ có một người gặp chuyện giống như Uông Tử Hiên, mà tin nhắn kia cũng là sau khi bọn họ gặp chuyện mới gửi đi!"

Ôn Văn nhíu mày, nếu Uông Tuấn Nghị nói là thật thì đây rõ ràng chính là sự kiện siêu nhiên, vì sao Hiệp Hội Thợ Săn địa phương lại không hành động?

Hay là trải qua Hiệp Hội Thợ Săn địa phương phán đoán thì nhận định rằng chuyện này không thuộc về sự kiện siêu nhiên?

"Ngoại trừ cha tôi, ông có tìm người khác hỗ trợ không?" Ôn Văn suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Đương nhiên là có, tôi tìm kiếm tất cả người có khả năng giúp đỡ nhưng tất cả mọi người đều coi tôi là người điên, không ai tin tưởng tôi cả."

Nếu Uông Tuấn Nghị chỉ yên lặng muốn giải quyết vấn đề của con mình thì Hiệp Hội Thợ Săn mặc kệ cũng hợp lý, nhưng hắn đã gióng trống khua chiêng xin giúp đỡ như vậy, vì sao Hiệp Hội Thợ Săn vẫn làm như không thấy?

Mặc dù có nghi hoặc nhưng Ôn Văn vẫn không thể chỉ nghe lời nói một phía của Uông Tuấn Nghị, anh chuẩn bị tự mình kiểm tra rồi sẽ bàn kỹ hơn.

"Để lại địa chỉ nhà ông, xế chiều hôm nay tôi sẽ tới tìm ông."

Uông Tuấn Nghị nghe được Ôn Văn có ý muốn đuổi khách, hắn để lại địa chỉ của mình rồi rời khỏi nhà Ôn Văn.

Sau khi Uông Tuấn Nghị rời đi, Ôn Văn trầm mặc hồi lâu rồi khóa kỹ cửa, ở cửa hàng hoa mua hai bó hoa tươi, tiếp đó đi thẳng tới nghĩa trang Lộc Cảng, anh muốn đi thăm cha mẹ.

Lần này là đi cúng bái, cũng là đi kiểm tra thật giả.

Anh muốn xem thử xem lời Uông Tuấn Nghị có phải là thật hay không.

Trên đường đi tâm tình của Ôn Văn rất mâu thuẫn, sớm đã biết về nhà chuyến này sẽ không làm mình vui vẻ, nhưng không ngờ lại nhận một tin tức làm mình không thể nào yên lòng như vậy.

Anh hi vọng quan tài trống rỗng, bởi vì như vậy chứng minh anh không phải một thân một mình trên cõi đời này.

Nhưng lại mơ hồ hi vọng rằng cha thật sự vì tai nạn lần đó mà qua đời, như vậy tức là anh không bị cha mình lừa dối.

Tam Tể Nhi lái xe cảm giác được sát khí nồng đậm trên người Ôn Văn, cả thân rắn đều rụt nhỏ lại.

Tới nghĩa trang, Ôn Văn trước tiên phân biệt đặt hai bó hoa trên trước hai ngôi mộ, sau đó phân biệt cúi người, lặng im một hồi rồi linh cảm tỏa ra toàn diện.

Là một người siêu năng, Ôn Văn muốn kiểm tra xem trong quan tài có xác hay không căn bản không cần phải đào ra, chỉ cần tỏa linh cảm của mình ra thì sẽ có được kết quả mong muốn, từ linh cảm, có xác hay không có, cảm giác hoàn toàn khác biệt!

Một lát sau Ôn Văn mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn ngôi mộ của Ôn Duệ.

Nơi đó, thật sự trống rỗng!

Có nghĩa là, có khả năng rất lớn là Ôn Duệ vẫn chưa chết, hoặc có lẽ sau khi Ôn Duệ chết đã có người chuyển thi thể sang nơi khác.

Nhưng không quản là khả năng nào, Ôn Văn cũng phải điều tra chuyện này tới cùng!

Anh đứng thẳng dậy, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

"Trước tiên xử lý chuyện nhà Uông Tuấn Nghị, xem thử xem có thể tìm được manh mối liên quan hay không, sau đó hãy đi tìm Hiệp Hội Thợ Săn..."

Sau khi quyết tâm, Ôn Văn bắt đầu dùng thiết bị đầu cuối siêu thợ săn để tìm tài liệu về con trai Uông Tuấn Nghị.

Chỉ cần siêu thợ săn muốn, gần như tất cả tài liệu cá nhân của người bình thường và phần lớn người siêu năng đều được mở rộng vô điều kiện, vì thế Ôn Văn có thể dễ dàng tìm được tài liệu mình muốn.

Ghi chép về Uông Tử Hiên chỉ có cậu ta bị hôn mê mười ngày, về phần những hiện tượng kỳ quái mà Uông Tuấn Nghị nói thì hoàn toàn không thấy bóng dáng, mà chuyện điện thoại tự động gửi tin nhắn cũng không được ghi chép lại.

"Nếu Uông Tuấn Nghị nói là thật thì nghiệp vụ của hiệp hội thành phố Lộc Cảng có sơ sót lớn..."

Có điều, đối với chuyện sơ sót này Ôn Văn cũng không phải không thể hiểu được.

Anh biết công việc của tiểu đội thợ săn cơ bản phức tạp như thế nào, chỉ hôn mê mười ngày lại không có thương vong, không bị bọn họ coi trọng cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng hoàn toàn không có ghi chép thì khó nói.

Tiếp đó anh dựa theo manh mối Uông Tuấn Nghị cung cấp điều tra hai người vì tin nhắn mà xảy ra chuyện, không ngoài ý muốn phát hiện chuyện của bọn họ cũng không được ghi chép lại.

Ôn Văn nhướng mày, bắt đầu sàng lọc, cuối cùng phát hiện tuy số lượng vụ án siêu năng tử vong của thành phố Lộc Cảng gần giống với các thành phố khác.

Nhưng vụ án người bình thường chết ngoài ý muốn và có ý định hành hung cũng không ít, đặc biệt là bắt đầu từ mấy tháng trước, số lượng đang ngày càng gia tăng.

Mỗi vụ án đều trông có vẻ không có vấn đề gì cả, theo hồ sơ thì tựa hồ chỉ là người đó vận may không tốt mà thôi, thế nhưng số lượng quá nhiều thì rõ ràng có vấn đề.

Điều này làm Ôn Văn nhớ tới chuyện mình gặp người đồ trắng ở thành phố Phù Dung Hà, những chuyện ngoài ý muốn này trông rất giống cách làm của bọn hắn.

Ôn Văn đứng dậy, nhìn địa chỉ Uông Tuấn Nghị để lại, rời khỏi nghĩa trang.

Sự việc rốt cuộc như thế nào, cuối cùng anh vẫn phải đi một chuyến mới được.

...

"Ăn cơm thôi, Tử Hiên."

Du Tuệ dịu dàng nhìn đứa con trai đã hơn hai mươi tuổi của mình, giống như chăm sóc trẻ con mới sinh mà chăm sóc hắn.

Chuyện đã xảy ra ba năm, lúc ban đầu Uông Tuấn Nghị rất lý trí, Du Tuệ thì rơi vào tuyệt vọng, nhưng theo thời gian kéo dài, Uông Tuấn Nghị ngày càng nóng nảy hơn mà Du Tuệ thì ngày càng dịu dàng hơn.

Không quản thế nào, Uông Tử Hiên cũng là con trai của bà.

Uông Tử Hiên sắc mặt tái nhợt ngoan ngoãn ngồi trên bàn cơm, ánh mắt đờ đẫn cầm bát ăn cơm, cố gắng nuốt thức ăn.

Tiếp đó ánh mắt Uông Tử Hiên giật giật một chút, chân khẽ di chuyển như giẫm trúng thứ gì đó rồi nở nụ cười dọa người, tiếp đó hắn khom lưng bốc thứ đó lên, là một con rết khổng lồ to cỡ ngón cái!

Tiếp đó ở ngay trước mặt Du Tuệ, Uông Tử Hiên nuốt sống con rết kia!

Con rết mạnh mẽ giãy giụa trong miệng Uông Tử Hiên, chất dịch tanh hôi dính đầy khóe miệng Uông Tử Hiên, thế nhưng hắn ăn rất vui vẻ.

Du Tuệ cầm khăn mỉm cười lau miệng cho hắn, nhìn con trai ăn cơm vui sướng chính là chuyện hạnh phúc nhất của người mẹ.

Ban đầu khi Uông Tử Hiên thường lén lút làm ra chuyện này ở sau lưng Du Tuệ, ngẫu nhiên sẽ bị Du Tuệ phát hiện, hù bà sợ chết khiếp.

Nhưng dần dần Uông Tử Hiên tựa hồ xem rằng những điều khác thường của mình là bình thường, chỉ cần trong nhà không có người ngoài thì hành vi của hắn vẫn luôn đáng sợ như vậy.

Có điều hiện giờ không quản hắn làm cái gì, Du Tuệ cũng quen rồi.

Uông Tuấn Nghị mở vừa đi vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng này thì mạch máu trên trán bắt đầu phồng lên.

"Em lại như thế nữa rồi, không cần phải làm như thế, nó bây giờ căn bản không phải là con của chúng ta!"

Du Tuệ bình thản nói: "Không thì còn làm thế nào nữa đây, trói nó lại à? Hay đưa tới bệnh viện tâm thần? Anh nói rằng mình có thể tìm con chúng ta trở lại nhưng đã ba năm rồi đấy."

Uông Tuấn Nghị trầm giọng: "Lần này khác, anh đã tìm được con trai của thám tử Ôn rồi, cậu ta nói có cách giúp anh."

"Lần nào anh cũng nói như thế." Du Tuệ không hề bị lay động.

"Xin em lý trí một chút đi!"

Uông Tuấn Nghị lớn tiếng nói, những gì Uông Tử Hiên gặp phải không làm Uông Tuấn Nghị tuyệt vọng, nhưng vợ anh dần dần chết lặng lại làm Uông Tuấn Nghị giống như một thùng thuốc súng.

Uông Tuấn Nghị đang định bùng nổ thì nhìn thấy Uông Tuấn Nghị đang nhìn mình chằm chằm thì mạnh mẽ đè ép cơn giận xuống.

Uông Tuấn Nghị hiểu rõ, Uông Tử Hiên không chỉ là trông không bình thường, năng lực của đứa nhỏ này cũng không bình thường, nếu đột nhiên phát giận ở bên cạnh nó thì sẽ nhận phải hậu quả rất đáng sợ.

0.24292 sec| 2406.281 kb